Mùa Xuân Còn Lạnh
Trời lạnh mùa Ðông cứ dẳng dai,
Ôi sao năm tháng tựa đường dài.
Cô đơn lê bước đời sương gió,
Trống vắng quanh mình chẳng bóng ai.
Gác vắng trời Xuân nghe hắt hiu,
Ngoài kia mưa hạt nhỏ tiêu điều.
Rớt rơi trên mái nhà cô quạnh,
Nhỏ xuống trên nền cỏ phẳng phiu.
Ai biết đời ta sẽ tới đâu,
Ngày đi chưa cạn bớt cơn sầu.
Ðêm về ray rứt niềm u uẩn,
Thế sự thăng trầm nén khổ đau.
Ôi sao năm tháng tựa đường dài.
Cô đơn lê bước đời sương gió,
Trống vắng quanh mình chẳng bóng ai.
Gác vắng trời Xuân nghe hắt hiu,
Ngoài kia mưa hạt nhỏ tiêu điều.
Rớt rơi trên mái nhà cô quạnh,
Nhỏ xuống trên nền cỏ phẳng phiu.
Ai biết đời ta sẽ tới đâu,
Ngày đi chưa cạn bớt cơn sầu.
Ðêm về ray rứt niềm u uẩn,
Thế sự thăng trầm nén khổ đau.
Trịnh Cơ
ngoại ô Paris, 30/01/2014
ngoại ô Paris, 30/01/2014
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire